Em Hồ Ngân Hạnh – lớp 12C1, chuyên Văn với bài phát biểu đầy giản dị và chân thật đã lấy rất nhiều nước mắt của thầy cô và bạn bè.
Kính thưa quý vị đại biểu, các thầy cô giáo kính mến!
Thưa các bạn học sinh thân yêu!
Hôm nay, em rất vinh dự được đứng đây, dưới vòm xanh thân yêu này, đại diện cho học sinh khóa 43 – Trường THPT chuyên Phan Bội Châu bày tỏ những cảm xúc của mình trong giờ phút tạm biệt thiêng liêng.
Thưa thầy cô kính yêu của chúng em!
Mùa thu của 12 năm trước, khi níu tay mẹ đến trường trong ngày đầu tiên đi học, chúng em, những đứa trẻ lên 6 hồn nhiên không hề biết rằng, mùa hạ của 12 năm sau chúng em lại phải nghẹn ngào nói lời giã biệt. Và dường như mới đây thôi, hạnh phúc vỡ òa khi chúng em chính thức được bước vào cánh cổng này, trở thành học sinh Trường chuyên Phan Bội Châu – ngôi trường mơ ước của bao thế hệ học trò. Vậy mà cũng đã 3 năm…
Trong 3 năm ấy, chúng em hưởng trọn niềm vui dưới mái nhà chung thân thương này. Ở đây, thầy cô đã dẫn dắt và là người luôn đồng hành cùng chúng em trên con đường chiếm lĩnh những đỉnh cao trí thức. Thành tích mà chúng em tạo dựng được, ấy chính là công lao của thầy cô.
Nhưng nào đâu chỉ có vậy. Thầy cô còn tuyệt vời hơn thế khi không chỉ làm tròn vai của một giáo viên trên bục giảng mà còn trở thành những người thầy của chúng em trên đường đời. Dạy cho chúng em cách để nâng niu một đóa hoa, trân trọng một nhành lá, yêu tiếng chim hót mỗi sớm mai, chỉ cho chúng em giá trị một lời chào, vẻ đẹp của nụ cười, sự ấm áp của đôi bàn tay…
Từ đó, chúng em em biết đợi mùa bằng lăng nở, để từ ban công của lớp học nhìn lên vòm cây xanh hoa tím mà nghe lòng rạo rực, để mỗi sớm mai đến lớp thấy yêu hơn nụ cười rạng rỡ của bạn bè, thầy cô. Dù chúng em buồn hay vui, thầy cô đều có mặt.
Bài phát biểu của em đã khiến thầy cô, bạn bè khóc
Khi thất bại hay muốn bỏ cuộc, luôn có bàn tay của thầy cô nồng ấm, nâng đỡ chúng em đứng dậy, dạy cho chúng em biết cách tự chữa lành vết thương… Tất cả đã thấm sâu vào mỗi chúng em từng ngày, từng giờ. Để hôm nay, chúng em có đủ tự tin bước vào một hành trình mới. Thật tự hào, khi chúng em được là học trò của các thầy cô giáo trường Phan! (Trường THPT chuyên Phan Bội Châu)
Nhưng thầy cô kính yêu ơi!
Không biết bao nhiêu lần, những đứa học trò dại dột, vô tâm đã làm thầy cô phải phiền lòng. Chúng em cúi đầu xin thầy cô tha thứ! Cảm ơn thầy cô rất nhiều vì đã có mặt trong cuộc đời chúng em, cho chúng em được cảm nhận những yêu thương vô giá, và hơn hết, một vòng tay rộng mở lúc chúng em cần.
Các bạn học sinh K44, 45 thân mến!
Anh chị cũng như các em, từng chứng kiến 2 mùa nắng hạ, và mùa nước mắt chia tay của anh chị khóa trước, nhưng khi là người trong cuộc, thật khó nói nên lời. Cảm ơn vì các em đã kịp đến, để chúng ta có khoảng thời gian thật đẹp được cùng nhau học tập, phấn đấu và vui chơi dưới khoảng trời này. Các em ở lại với Phan, hãy cố gắng học tập thật tốt, nỗ lực hết mình, và đừng quên yêu thương, sẻ chia thật nhiều…
Mùa thu này, Phan đón các thành viên mới, hãy kể cho các em ấy nghe những câu chuyện về Phan, về anh chị, về thầy cô, để tất cả chúng ta luôn mang một niềm tự hào khi có chung một mái ấm chuyên Phan.
Cuối cùng, bạn bè k43 thân yêu của tôi! Biết nói gì vào giấy phút này đây…?: “Em thấy không tất cả đã xa rồi/ Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ…”.
Bạn và tôi, đã nhiều lần thủ thỉ với nhau câu ấy. Nhưng biết làm sao khi ta không thể “tắt nắng đi”, không thể “buộc gió lại” để chế ngự thời gian. Biết làm sao khi chúng ta, ai rồi cũng phải trưởng thành, dù yêu đến cháy lòng vẫn không thể sống mãi thời áo trắng…
Chúng mình đã ở đây, mỗi sớm mai lên cùng nhau vai gầy gọi nắng. Mỗi khi chiều về cùng ngắm những chuyến mưa qua. Và đợi dắt tay nhau đến trường vào những ngày Vinh mùa lá đổ. Phan đã trở thành mối lương duyên cho tất cả chúng mình thành gia đình lớn, nối trọn vòng yêu thương.
Bạn còn nhớ không, chúng mình đã giận dỗi nhau vì một chuyện cỏn con, nhưng rồi lại làm lành cũng thật là đơn giản. Để rồi giờ ra chơi tranh nhau chạy thật nhanh để vào căng tin sớm nhất…
Bạn còn nhớ không, trường Phan Bội Châu với những mùa xoài lúc lỉu trên cây và ánh mắt, nụ cười đầy bao dung của các bác bảo vệ. Có lẽ, chỉ ở Phan mới có những người tuyệt vời đến thế.
Bạn còn nhớ không, ta biết biết bao nhiêu lần phạm lỗi, chân bước ríu vào nhau và ngó nghiêng tránh ánh mắt của thầy cô giám thị.
Chúng ta sẽ mang theo hành trang của mình ký ức nơi đây. Lớp học thân quen, ghế đá, hành lang, sân trường mùa cây thay lá, mùa trổ chồi non, mùa bằng lăng trên cao vẽ hạ sang bằng màu tím biếc, và gương mặt thân thương của thầy cô, bạn bè, chúng ta sẽ cất giấu vào nơi thẳm sâu nhất của trái tim mình, nơi ấy mang tên trường Phan yêu dấu.
Bạn bè ơi…!: “Nếu có thể chúng mình đừng đi nữa/ Hãy cùng nhau ngồi lại chốn này…”.
Nhưng không được nữa rồi, chỉ ít giờ nữa thôi, chúng ta đã là cựu học sinh, là vĩnh viễn rời xa những ngày tinh khôi áo trắng. Mai này có trở về thì mong ước nhỏ nhoi cũng khó thành hiện thực, bởi: “Nhớ trường, nên trở về thôi/ Ngàn năm cũng chẳng được ngồi chỗ xưa…”
Nhưng dẫu có phải đi xa, Trường Phan sẽ mãi là ngôi nhà đầm ấm chờ đợi ta trở về, là ngọn gió nâng cánh diều đưa ta đến những chân trời mới, và cũng là sợi dây níu giữ quãng đời trong trẻo nhất.
Chúng em biết, và tri ân điều ấy, rất nhiều! Tạm biệt thầy cô và mái trường hôm nay, chúng em xin hứa sẽ tiếp tục học tập, phấn đấu thật tốt, yêu thương thật nhiều, xứng đáng với truyền thống của trường, với niềm tin mà cha mẹ và thầy cô trao gửi.
Dân trí