Thời gian cũng chỉ còn vài ngày nữa là một thế hệ học trò 2k1 phải nói lời chia tay mái trường trung học, chia tay thầy cô, chia tay bạn bè. Cũng nhìn lại những thứ được cho là kỷ niệm trong suốt tháng ngày đã qua và sắp tới.
Nhiều học sinh không mấy mặn mà với việc sinh hoạt dưới cờ vào mỗi đầu tuần. Người thì tranh thủ làm bài, kẻ thì cầu trời mưa để không phải ngồi dưới nắng. Nhưng khi ra trường, lại lấy nhớ xiết bao những buổi sáng như thế. “Giờ chào cờ thứ hai là buổi duy nhất trong tuần bạn ấy mặc áo dài trắng. Cảm giác nhìn cô gái mình thích trong tà áo dài đi lại trong sân trường đầy nắng, khó tả lắm. Ra trường rồi, có lẽ không bao giờ gặp lại cảm xúc ấy nữa.”
Chắn chắn học sinh nào cũng từng trải qua khoảnh khắc ngủ dậy trễ và cố phi như bay đến trường. Ai may mắn thì kịp lúc không thì bị giám thị bắt, ai đen đủi thì đành ngậm ngùi ghi tên trong sổ đầu bài. “Ba năm cấp ba, muôn ngàn lý do nào là xe hư, tắc đường, bệnh nặng,… tất cả chỉ để tránh không phải lên phòng bảo vệ viết bản kiểm điểm. Giờ đi làm rồi, làm gì còn ai nhắc mình, chỉ có cái máy chấm công lạnh lùng trừ tiền mỗi tháng”
Sáng bước vào lớp với tinh thần đầy sảng khoái, bỗng nhận được câu hỏi “Làm bài tập chưa?”, mới chợt nhớ ra mình đã quên béng mớ toán giải tích khó nhằn. Tức tốc mượn ngay vở đứa ngồi kế bên chép hí hoáy không sót chữ nào, mặc kệ đúng sai
Những tiết tự học thường biến thành thời gian ăn uống thả ga, tám chuyện trên trời dưới đất, có những người chỉ chờ tới lúc này để ngủ cho thật đã, bù lại cho cả đêm thức học bài. Nhưng không phải ai cũng thế, nhiều bạn lại chọn cách ôn bài, làm bài tập mặc kệ cho những ồn ào, nhộn nhịp bên tai.
Lớn lên, công việc, giao tiếp, các mối quan hệ khiến bạn lúc nào cũng phải cầm điện thoại. Lắm lúc chán ngán lắm rồi, chỉ mong được một ngày tắt hết kết nối mạng, được thảnh thơi không nghe tiếng chuông tin nhắn. Lại bỗng nhớ một thời lén lút dùng “cục gạch” trong lớp. Mỗi lần dùng là phải che che, chắn chắn, sợ cô phát hiện.
Ai cũng từng có một “cậu ấy” trong những năm tháng đi học. Cái tình cảm ngại ngùng, nhỏ xíu, lén lút ấy chính là rất nhiều nuối tiếc mà mãi đến sau này mới biết.