“Bạn có khả năng nhưng không được chọn không phải là lỗi của bạn, bạn không trổ hết tài năng, không phải vì bạn không ưu tú, mà bởi vì bạn không đủ ưu tú để cho người khác thấy.”
Trong “sự cứu chuộc của Shawshank”, Stephen King đã đề cập đến cuộc sống có thể được quy về một sự lựa chọn đơn giản: không phải bận rộn với cuộc sống thực tế chính là từng bước đi tới cái chết.
Trong thực tế, mỗi người chúng ta đang nỗ lực vùng vẫy trong vòng xoáy của cuộc sống, chỉ trông mong thêm một tia nắng trên đỉnh đầu, có thể lưu lại nhiều dấu chân, minh chứng rằng chúng ta đã từng đến đây.
Bạn tôi Hiểu Vân tốt nghiệp đại học năm nay, cầm CV đi đến một số công ty xin việc và đều bị từ chối.
Có công ty kia, cô ấy đã bước vào vòng phỏng vấn cuối cùng, người phỏng vấn nhìn CV của cô ấy xong, liền nói:
“Xin lỗi, tấm bằng đại học của bạn không tốt, chúng tôi không thể tuyển dụng bạn.”
Cô ngồi bệt bên đường khóc nức nở, gió thổi mạnh khiến mặt cô đau rát.
Cô ấy gọi điện thoại cho tôi khóc lóc kể lể: “Tôi nghĩ rằng tôi đã nỗ lực đủ rồi, tại sao còn đối xử với tôi như thế? Không lẽ một tấm bằng thì xác định được tất cả mọi chuyện sao?”
Tôi chỉ có thể trong thâm tâm an ủi cô gái đã rất nỗ lực này.
Vì gặp vấn đề sức khỏe vào đêm trước khi kỳ thi tuyển năm đó diễn ra, Hiểu Vân phải làm bài thi trong phòng bệnh, và cuối cùng đã được nhận vào một trường đại học hạng ba.
Trong bốn năm ở trường đại học, cô ấy nỗ lực hơn ai hết, năm thứ 2 thi đậu IELTS, dành được học bổng quốc gia, luôn là thủ khoa ngành, và cuối cùng đã được cử đến học nghiên cứu sinh của một học viện trong khu vực.
Nhưng xã hội lại cho cô gái này một cú ngã đau đớn. Kết quả cho sự cực khổ của cô trong mấy năm qua bị vỡ tan bởi một câu “tốt nghiệp trường đại học không tốt”.
Trong sự cân bằng của xã hội, tấm bằng đại học của cô bị phóng đại, như một quả cân rườm rà, càng kéo nó càng rơi, càng ngày càng xa với ước mơ ban đầu.
Tôi biết có một câu được gọi là “trường đại học top đầu là thượng đế”.
Nếu bạn chưa học một trường đại học danh tiếng, nếu bạn không phải là con ông cháu cha, bạn sẽ được hỏi một câu: “Tại sao học trường đại học không tốt?”
Cho dù bạn đã đổ bao nhiêu mồ hôi và nhận được bao nhiêu vinh dự, xuất thân từ đại học hạng ba giống như một vết bẩn mà không thể xóa.
Tại sao, dựa vào cái gì?
Trong bộ phim “Ba chàng ngốc”, hiệu trưởng trường cảnh báo trước tất cả các sinh viên:
“Nhân vật Rancho không bao giờ xây dựng tổ của riêng mình, họ luôn đẻ trứng trong tổ của người khác.”
Khi bạn muốn ấp trứng, bạn sẽ mang những quả trứng trong tổ khác về. Cuộc sống của chúng bắt đầu bằng việc cạnh tranh. Đó là quy luật tự nhiên.
Bạn cũng giống như Rancho, cuộc sống là một cuộc chạy đua, nếu bạn chạy không nhanh, bạn sẽ bị những người khác đuổi kịp.
Tôi không đồng ý với sự phân biệt và độc đoán của anh ấy, nhưng nó không phải là không có lý.
Chúng tôi đều có vạch xuất phát như nhau, tương lai sẽ có điểm cuối cùng khác nhau, một số hướng về phía trước, một số lùi về phía sau, và bằng cử nhân trong một số trường hợp nhất định sẽ phản ánh vị trí và ưu nhược điểm của người về sau.
Một tiền bối đã tốt nghiệp mấy năm trước một lần nói chuyện với tôi, anh nói, thời đó anh tốt nghiệp trường không danh tiếng, trình độ thấp đã bị nghi ngờ chất vấn về khả năng, thường xuyên bị từ chối, và sau đó cùng vài người bạn hợp tác làm kinh doanh trên Internet, từng bước phát triển sự nghiệp.
Tôi hỏi anh ta: “Anh có nghĩ quan điểm này là công bằng không?”
“Thực ra, đây không phải là một dạng phân biệt đối xử và thành kiến.”
“Chỉ cần bước vào xã hội, bạn luôn nghĩ rằng nó rất tàn nhẫn và thờ ơ, thực ra nó không phải vậy. Nhiều lần chúng ta thất vọng không phải vì danh tiếng của công ty không tốt, mà vì chúng ta không đủ ưu tú”.
“Bạn có khả năng nhưng không được chọn không phải là lỗi của bạn, bạn không trổ hết tài năng, không phải vì bạn không ưu tú, mà bởi vì bạn không đủ ưu tú để cho người khác thấy.”
Khi ngày càng nhiều người tốt nghiệp đại học thâm nhập thị trường việc làm, làm cho thị trường trở nên bão hòa, các tiêu chuẩn lựa chọn nhân tài của doanh nghiệp sẽ trở nên nghiêm ngặt và khắt khe hơn.
Điều này không thể đổ lỗi cho bất cứ ai, chỉ là vì quy tắc thị trường và thuận theo tự nhiên.
Bởi vì rất nhiều hạt giống ở trước mặt tôi, tôi chỉ muốn chọn hạt giống nào có tràn đầy sức sống nhất và gieo hạt, nó sẽ phát triển thành một cây cao bóng cả, to lớn và chót vót.
Mỗi khi chúng ta mở miệng nói về không công bằng, thực ra chúng ta chỉ không cam tâm thừa nhận sự thật là những người xuất sắc kia đã nỗ lực hơn so với mình.
Chúng ta lấy sự lười biếng của bản thân và thêu dệt nên mạng lưới tư tưởng: “Thì ra xã hội toàn màu đen”, theo cách như vậy để lừa dối và làm tê liệt chính mình.
Nhưng trong thế giới người lớn, quy tắc và chế độ, giống như một con dao hai lưỡi, trong nháy mắt sẽ tự làm đau chính mình.
Từng là thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học, đã phiêu bạt gần mười năm trước khi bị cha mẹ tìm thấy.
Trên đường phố, người mẹ rơi nước mắt cầm tay cậu ấy, hỏi về lý do vì sao đi phiêu bạt, cậu cúi đầu nói rằng cậu đã đánh mất sự tự tin về các con số, nên lựa chọn từ bỏ học tập và buông bỏ bản thân.
Đã từng được coi là tài tử trên đời, nhưng trong một vài năm, đánh mất tinh thần chiến đấu, lưu lạc đầu đường xó chợ xin ăn qua ngày.
Ngược lại, một nhân viên bảo vệ của Học viện Mỹ thuật Trung ương đã thừa nhận việc tự học mà thi đậu trường đại học danh tiếng, cũng gây ra sự náo động lớn.
Một số người không muốn thừa nhận sự bất lực và không hành động của họ, lừa dối chính họ, mà còn lừa dối cuộc sống.
Nhưng một số người, mặc dù bị kéo xuống dưới đáy của xã hội, nhưng tâm hồn lại luôn luôn có sức lực và dũng khí hướng về phía trước.
Tôi lại nghe tin tức của Hiểu Vân một lần nữa, cô ấy thi lên thạc sĩ.
Cô gái này miễn cưỡng chấp nhận sự thật, quyết định tiếp tục nghiên cứu chuyên sâu chuyên ngành của mình, mục tiêu của cô là trở thành người đầu tiên đứng đầu chuyên ngành trong nước.
Cô ấy gửi cho tôi một tin nhắn: “Tôi nghĩ rất nhiều ngày mới thông suốt, thì ra không phải xuất thân tấm bằng đại học của tôi không tốt, mà là tôi chưa có đủ tài hoa và năng lực để cho mọi người nhìn thấy, tôi vẫn chưa đủ mạnh để đi thực hiện mục tiêu của mình”.
Sẽ có nhiều đoạn đường trong cuộc sống, có tối và sáng, cho dù tối hơn nữa, không có chút ánh sáng nào, thì bạn càng phải cố gắng từng bước từng bước mà bước qua nó.
Bởi vì có một số con đường, bạn chỉ có một mình đi qua, và chỉ có một người có thể đi qua, bạn mới hiểu, đoạn đường đó bạn chịu vất vả khó khăn bao nhiêu, sau này sẽ đổi lại là một khởi đầu hoàn toàn mới mẻ.
Không phải đại học là cao nhất, không phải năng lực không đủ, không phải phân biệt đối xử và kỳ thị châm biếm, chỉ là tài năng của bạn chưa đủ để lọt vào mắt người khác.
Theo Cafebiz